Có gì đổi thay khi em mất người ? Có gì khác lạ khi người mất em ?

"Giá ở đâu đó có người đợi tôi. . .

Chẳng cần người ấy mỉm cười

Chỉ cần đợi tôi là đủ"


• Giá cuộc sống đừng thay đổi...

• Giá những mối quan hệ giữ nguyên vẹn, như khi người ta chưa phạm sai lầm...

• Giá có thể đoán biết kết quả không tốt đẹp thì đã không cần cố gắng như đã từng...

• Giá...


Giá đừng phải nghĩ suy : Có hay không nên buông tay người - dẫu chúng ta chưa hề một lần nắm tay nhau?

Có gì đổi thay khi em mất người ? Có gì khác lạ khi người mất em ?

Trái đất vẫn quay, mặt trời vẫn mọc, bầu trời vẫn xanh....và những cơn mưa vẫn rơi khi những đám mây không còn đủ chỗ cho chúng.

Em...vẫn xoay theo trục của chính em, vẫn sống theo cách em luôn tồn tại, vẫn an nhiên sau những ngày tháng xô bồn.

Em sẽ quên người. Quên thật đấy.

Sẽ thôi không còn những tháng ngày mong chờ, sẽ thôi không còn những đêm dài nước mắt phải rơi.

Em sẽ quên người. Tẩy sạch kí ức về người và thổi bay chúng đi.

Mất hút.

Cười có lẽ em không cần phải tập ...

Còn khóc phải tự ép mình quên đi ...

Bởi vì ...

" không nhất định là phải vui mới cười."

Người...sẽ đau nhiều khi không còn em. Em tin thế.

Nhưng người ạh, "người dù có yêu em cho kiệt cùng nông nổi, thì thời gian rồi cũng sẽ cuốn trôi hết những dại cuồng".

Sau đau khổ là đau khổ, nhưng sau tận cùng của đau khổ là lãng quên.

Người sẽ mau chóng quên em khi người cho rằng đã đau vì em đủ.

Đến một nấc thang nào đó trên chặng đường xa tít, người nhìn lại và phì cười trên chính kí ức của mình.

Người sẽ chối bỏ yêu thương...

Tin em đi. Rồi sẽ có ngày như thế.

Yêu thương trong em cạn kiệt, hối tiếc thì vẫn đong đầy.

Ngày trôi...trôi...

Hãy cứ lặng im thôi, người nhé.

Chưa có nên sao có thể gọi là mất.

Chưa nắm tay thì sao lại nói lời chia tay.

Người hãy nghĩ cuộc chia ly của chúng ta giản đơn như thể một đứa trẻ vừa đánh rơi viên kẹo.

Ngoan, đừng khóc!

Em khinh những con người yêu thương nhau nhưng không đến được với nhau.

Âu cũng là lựa chọn của chính họ.

Sao có thể gọi là cao thượng khi dám yêu thương mà không dám đối mặt.

Sao có thể hối tiếc khi chính họ chọn cách kết thúc thay vì bắt đầu.

Sao có thể trách than cuộc đời bất công khi chính họ chưa một lần công bằng với người họ thương yêu.

Sao có thể phê phán không có gì mãi mãi khi chính họ đã bóp chết hy vọng của mình.

Đau đớn và hối tiếc ư? Thậm chí họ không có tư cách để cảm nhận điều ấy.

Em khinh họ vì họ là người!

Thu dọn đống đổ nát trong tâm hồn.

Chào người !

Em đứng dậy, đi về nơi có nắng.

"Cổ tích chỉ là dối lừa

 Và anh mãi mãi không là hoàng tử"

207023_210591275633684_192378827454929_794538_34414_n.jpg

Nguyễn Anh
Nguyễn Anh
Trả lời 12 năm trước

Cuối tuần ...như mọi tuần...lang thang lướt web và bắt gặp chính mình trong bài viết.(._.)...cảm ơn tác giả !