Khi quan sát kỹ mặt trăng người ta phát hiện trên mặt trăng có chỗ sáng có chỗ tối.
Nhà khoa học người Italia ở thế kỷ 17 Galileo đã dùng kính viễn vọng tự chế để quan sát mặt trăng. Ông đã phát hiện ở mặt trăng những phần sáng là các cao nguyên, đồi gò và núi cao trập trùng; còn những phần tối nhìn không rõ gọi là “Biển”. Ông còn đặt tên cho những “Biển” tương đối lớn như Vân hải, Thấp hải, Vũ hải, Đại dương bão táp v.v… Cũng với những ứng dụng của kính viễn vọng bội số cao, cuối cùng người ta đã nhìn rõ được những “Biển” này chính là những chỗ đất bằng. “Biển” chiếm 40% diện tích phần chính diện của mặt trăng và địa thế thấp hơn lục địa nhiều, như “Thấp hải” thấp dưới 2000m, chỗ thấp nhất ở “Vũ Hải” thấp dưới 6000m.
Vì rằng khu vực là núi cao, đồi gò, cao nguyên ở mặt trăng là những nham thạch xếp nghiêng có màu xám nhạt, có thể phản xạ được 17% ánh sáng mặt trời chiếu lên nó, còn bề mặt “Biển” – vùng trũng, do bị phủ lên những dung nham của núi lửa phun xuất màu đen lên nó, cho nên hiện tượng nơi sáng nơi tối trên mặt trăng.