Gia đình chồng phân biệt đối xử, tôi sống lẻ loi như chiếc bóng.

Tôi năm nay 28 tuổi, là trưởng phòng hành chính của một công ty truyền thông. Tôi lập gia đình đã được 4 năm, hiện tại có 1 bé trai được 3 tuổi.

Tôi và ông xã là bạn học cùng lớp, yêu nhau từ năm đầu đại học. Mối tình của chúng tôi êm đềm, lặng lẽ đi qua 4 năm mà không có nhiều sóng gió, dù đôi lúc chúng tôi cũng có những bất đồng nhưng đều nhanh chóng làm lành. Chúng tôi được hai bên gia đình ủng hộ nên ra trường, chúng tôi liền làm đám cưới. Gia đình tôi và gia đình nhà chồng đều là viên chức, chúng tôi lấy nhau không phải lo việc nhà cửa, xe cộ, chỉ có ổn định công việc rồi phấn đấu lo cho cuộc sống riêng. Có lẽ vì thế mà chúng tôi cũng chủ quan, suy nghĩ đơn giản cứ lấy nhau về rồi dần dần xin việc, có khó khăn gì thì đã có gia đình giúp đỡ phần nào. Chồng tôi là nhân viên kinh doanh của một hệ thống điện tử lớn, anh đã làm việc này từ năm thứ 3 đại học, công việc cũng thoải mái, thu nhập 6-10 triệu/1 tháng. Còn tôi thì ra trường chưa có việc làm, nhưng tôi cũng không vội tìm việc vì chúng tôi xác định sau khi cưới sẽ có con ngay. Cuộc sống hôn nhân trong một năm đầu vẫn yên bình như những ngày chúng tôi còn yêu nhau đi học, 2 vợ chồng chi tiêu cũng thoải mái. Nhưng rồi, khi đứa bé ra đời, chồng tôi nghỉ việc kinh doanh, xin làm kỹ sư đúng ngành học với mức lương khởi điểm là 5 triệu/ 1 tháng, những chi tiêu cho con cái cứ dần một tăng lên, dù chúng tôi không phải đóng góp tiền sinh hoạt phí với gia đình chồng. Số tiền lương 5 triệu/ 1 tháng của chồng, thoạt nghĩ là đủ, vì chúng tôi chỉ phải lo cho con, nhưng công việc chồng tôi phải đi lại nhiều, trừ tiền xăng xe, nước nôi, ăn uống, chẳng còn lại bao nhiêu. Tháng nào cũng thâm hụt, phải nhờ giúp đỡ của gia đình bên ngoại để có tiền đủ mua sữa, bỉm cho con. 


Tôi chẳng chi tiêu một đồng nào cho bản thân mình trong suốt thời gian khó khăn ấy. Tôi nghỉ đẻ ở nhà vừa cặm cụi chăm sóc con 1 mình vừa lo đủ việc trong nhà, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Công việc của chồng đi suốt nên tôi chỉ có thể 1 mình chăm con. Quay đi quay lại cả ngày đến tận đêm mới nghỉ, nhiều khi con khóc quấy nhưng tôi vẫn vừa bế con, vừa nấu cơm, vừa tranh thủ giặt quần áo, tã cho con và chồng. Đêm nào khi con ngủ tôi mới được tắm gội. Ốm đau vẫn cố gượng dậy làm việc nhà, trông con. Có lẽ cũng chẳng kiêng cữ gì cũng thường xuyên thiếu ngủ, tôi gày gò, xanh xao, về nhà ngoại, ai cũng nhìn tôi xót xa. Nhưng tôi nghĩ, lấy chồng, chuyện mình phải chăm sóc con, làm việc nhà 1 mình là điều bình thường. Tôi không than vãn điều gì, cũng chẳng đòi hỏi sự giúp đỡ của ai, chỉ chú tâm làm mọi việc với suy nghĩ, tôi không muốn là đứa ngồi không hưởng thụ, không kiếm ra tiền thì phải làm cho tốt mọi việc trong gia đình.

Gia đình nào cũng có những bất đồng, mâu thuẫn. Dù cố gắng lo lắng chu đáo từng bữa cơm gia đình ( từ lúc có bầu đến lúc sinh con, tôi chẳng bỏ bê bữa cơm nào ), nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy mình như người xa lạ. Nhà chồng tôi có 2 con dâu, chị dâu đi làm kiểm nhiều tiền nên luôn được quan tâm hỏi han. Nhiều bữa, nấu cơm xong hết, tôi đang cho con ăn, bố chồng yêu cầu tôi lên tận phòng mời chị dâu xuống ăn cơm. Cùng trong bữa ăn, chỉ quan tâm chị dâu thích món gì, gắp mời chị dâu, còn tôi ngồi lặng lẽ 1 góc. Lắm khi cả 2 cùng đi về, bố chồng chỉ gọi mình chị vào ăn hoa quả.

Phải nói là tôi không phải đứa vụng về, tôi chăm con rất khoa học, con tôi luôn là đứa trẻ độc lập, ăn ngủ rất nề nếp. Thế nhưng, trái với việc động viên, tôi luôn nhận được những lời chê bai, dè bỉu. Nhiều khi, tôi đang cho con ăn, con có nghịch làm bắn thức ăn cũng bị chê và mắng. Những ngày tháng ở nhà chăm con, với những khó khăn thiếu thốn, áp lực không kiếm ra tiền lại thêm việc tủi thân không thể chia sẻ với ai, tôi như người sống trong bóng tối. Lúc nào cũng lủi thủi 1 mình.. 

Thế rồi khi con tôi được 1 tuổi, tôi xin được việc làm văn phòng bên báo chí. Thu nhập tuy không cao, nhưng cũng đủ để tôi trang trải cho bản thân và con. Ngày tôi xin được việc, tôi đã về nhà, chuẩn bị một bữa cơm thật ngon, đến bữa ăn, khi chồng tôi nói, tôi xin được việc nên làm bữa cơm mời cả nhà. Nhưng tôi không nhận được nổi 1 lời chúc, thay vào đó là việc bố chồng tôi hỏi chị dâu tôi tháng vừa rồi được thưởng bao nhiêu. Tôi rất buồn, im lặng ăn cơm. 

Cũng nói thêm, nhà chồng tôi có 2 người con trai, chồng tôi là con út. Ngày tôi lấy chồng, tôi không nhận được nhà chồng cho gì. Tiền mừng đám cưới chúng tôi đưa lại hết cho bố, không được cho 1 đồng làm vốn. Khoản tiền tiết kiệm mà hai vợ chồng tôi có, là của hồi môn của tôi. Ngày cưới, bố mẹ đẻ tôi rất trao vàng và tiền cho con gái và con rể như nhau, như thế để chồng tôi biết rằng - bố mẹ thương yêu con rể như con ruột, không có sự phân biệt đối xử nào. 

Chồng tôi tuy lấy vợ có con trước anh cả, nhưng ra trường tự vật lộn xin việc, trải qua đủ mọi việc vất vả. Còn anh cả thì được bố chồng tôi chạy xin việc cho, công việc ổn định, không phải lo nghĩ nhiều. Thế nhưng, lúc thất nghiệp, chưa xin được việc, nghĩ đến con còn nhỏ, không thể để con chịu thiếu thốn, chồng tôi rất nhiều lần về cầu khẩn bố chạy việc cho, bố chồng hứa hẹn và bảo chờ. Cuối cùng, chồng tôi cũng chán, tự đi tìm việc, có việc gì cũng làm để có tiền nuôi con, vì bố chồng tôi bảo: " Chờ bao giờ tiền chạy việc nó xuống ít thì xin...". Cùng là con nhưng cách đối xử phân biệt đã làm tôi vô cùng thất vọng, và tôi càng thêm quyết tâm phải vượt qua khó khăn, phải chứng tỏ được mình.

Chúng tôi đưa con về nhà ngoại sống vì nhà chồng không ai trông được con giúp để hai vợ chồng đi làm. Chồng xin được công việc bên tin học, lương 10  triệu/ 1 tháng. Tôi nghỉ bên báo, xin vào làm trong một công ty truyền thông, khởi điểm là 5 triệu. Với việc nỗ lực không ngừng, sẵn sàng nhận mọi công việc khó, tôi dần dần được công ty đề bạt lên chức quản lý rồi trưởng phòng hành chính với thu nhập 15 triệu/ 1 tháng. Chúng tôi không phải lo thu nhập nữa, có thể lo cho con cuộc sống đầy đủ và giờ chú tâm để phát triển công việc hơn thôi.

Thế nhưng, gia đình chồng gọi chúng tôi về, phàn nàn rằng tôi không hoàn thành vai trò của con dâu là phải phục vụ gia đình chồng, lấy chồng thì phải theo chồng. Yêu cầu tôi nghỉ việc ở nhà, chăm sóc gia đình và chuẩn bị sinh thêm đứa nữa.

Tôi nghĩ về quãng thời gian khó khăn mà mình đã trải qua, tôi không sợ việc bản thân mình thiếu thốn, nhưng tôi không muốn mình sống cuộc đời phụ thuộc vào ai, cầm bát cơm mà phải quan sát thái độ, sống lẻ loi đơn độc như 1 cái bóng trong nhà. Cuộc sống hiện tại đang rất tốt, tôi có được công việc thu nhập ổn định, có nhiều cơ hội để thăng tiến. Quan trọng là nếu nghỉ ở nhà, với thu nhập của mình chồng thì con tôi sẽ không được ăn học trong môi trường tốt, chưa kể nếu tôi sinh thêm bé nữa, chắc chắn chúng tôi sẽ lại trở về những ngày tháng sống khó khăn phụ thuộc như trước.

Tôi không biết phải quyết định ra sao bây giờ... Xin mọi người cho tôi một lời khuyên. 

Nguyễn Quỳnh Hoa
Nguyễn Quỳnh Hoa
Trả lời 9 năm trước

Cuộc sống là một hành trình vô tận, khổ đau hay hạnh phúc nằm ở chọn lựa của mỗi người. Phụ nữ sinh ra đã khổ, lấy chồng giống như đánh bạc, thông minh xinh đẹp không bằng may mắn.

Bạn là người phụ nữ tốt, tôi thấy ở bạn sự nhường nhịn vì gia đình, chồng con. Tuy nhiên, bạn khổ là vì bạn chưa biết sống cho mình. Không phải sự hi sinh nào cũng được coi trọng. Tôi khuyên bạn nên tiếp tục công việc đang làm, thứ nhất là để con bạn được có cơ hội học tập trong điều kiện tốt, thứ hai là để bạn không phải sống phụ thuộc vào ai. Bạn ở nhà thì rồi bạn sẽ chỉ như người giúp việc, làm nhiều việc đến đâu cũng chẳng ai coi trọng đâu, vẫn mang tiếng ở nhà hưởng thụ, ăn bám thôi. Bạn nên nói với chồng bạn, có thể sinh con nhưng bạn sẽ thuê người giúp việc, và chỉ ở nhà trong thời gian sinh bé rồi sau đó bạn sẽ đi làm. Và bạn cũng không việc gì phải nhẫn nhịn mãi, hãy nói với nhà chồng là giờ bạn phải đi làm, còn kiếm tiền nuôi con. Trách nhiệm con dâu thì ai cũng như ai, chị dâu đi làm được thì bạn cũng phải đi làm, không lẽ gì một người thì tự do, một người phải ở nhà làm tròn trách nhiệm. Hơn nữa, bạn là con dâu thứ, con dâu cả không làm tròn trách nhiệm thì sao đến lượt con dâu thứ phải làm?
Bạn cứ thẳng thắn nói đúng phép thôi.

Có kinh tế thì bạn mới không khổ, cố gắng đấu tranh cho mình bạn nhé. Còn tương lai cả đời, bạn cứ bảo, bố mẹ đâu thể sống cả đời cho bọn con dựa vào, nên bọn con phải có trách nhiệm lo cho mình.

Chúc bạn hạnh phúc.

Nguyễn Hữu Sơn
Nguyễn Hữu Sơn
Trả lời 9 năm trước

Hãy đấu tranh để sống cho mình và bảo vệ gia đình của mình. Đôi khi nhẫn nhịn là tốt nhưng nhẫn nhịn quá sẽ thành nhu nhược và nhu nhược thì chỉ nếm khổ đau thôi bạn ạ.

Đàn bà nên nắm kinh tế để tự chủ động cho mình, phụ thuộc rồi sau này sẽ không có con đường lùi đâu. Gia đình chồng muốn bạn ở nhà để phục vụ họ, vì họ quen được bạn phục vụ rồi. Trong khi trách nhiệm đó là thuộc về con dâu trưởng chứ không phải là bạn.

Nguyễn Quỳnh Hoa
Nguyễn Quỳnh Hoa
Trả lời 9 năm trước

Tôi tin rằng tất cả những ai đọc tâm sự của bạn cũng sẽ khuyên bạn đấu tranh cho mình. Sống cuộc đời phụ thuộc vào chồng đã khổ, phụ thuộc vào nhà chồng thì khổ nhục gấp trăm lần. Đừng nên cho ai cơ hội coi khinh mình. Ở nhà chỉ là người giúp việc thôi, làm nhiều đến đâu thì trong mắt họ - bạn vẫn là kẻ ăn bám, mang ơn nhà chồng. Nên chủ động cho mình 1 cuộc sống độc lập bạn nhé.

Nguyễn Thu Hằng
Nguyễn Thu Hằng
Trả lời 9 năm trước

Đau đớn thay phận đàn bà...

Bạn ơi, lấy chồng phải theo chồng, nhưng theo chồng không có nghĩa là đánh mất mình bạn nhé.

Phụ nữ thời nay cũng sinh con, cũng lo gia đình nhưng cũng phải phấn đấu sự nghiệp để lo tuổi già sau này nữa. Không sau này già cả, ai lo cho mình được hả bạn?

Ở nhà trăm công nghìn việc nhưng chẳng ai biết đấy là đâu. Chưa kể, nhà chồng bạn chủ nghĩa đồng tiền, bạn dại gì mà lao vào con đường cũ. Cứ đi làm, bao giờ sinh con thì nghỉ tạm ở nhà, rồi thuê giúp việc, chia trách nhiệm với chồng. Và bảo thẳng với nhà chồng, trách nhiệm gia đình, con dâu nào cũng phải lo như nhau, không việc gì kẻ đi làm, người phải nghỉ ở nhà làm osin.

 Thanh
Thanh
Trả lời 9 năm trước

Mình đồng tình với những comment của các bạn, chỉ xin góp thêm 1 ý kiến: Bạn hãy yêu cầu thuê người giúp việc cho nhà chồng, gia đình bạn & gia đình anh chồng bạn sẽ trả 50/50. Thà tốn chút tiền cho khỏe thân, còn nếu nhà chồng cố tình làm khó thì mong bạn vận dụng tình cảm & cả kế sách để cho chồng thấy bạn có thành ý báo hiếu & những lý do chính đáng nhất để không phải nghỉ làm.

P/S: Lấy chồng là phải có của để dành riêng cho mình, vợ Việt luôn hết lòng, hết dạ vì chồng con nhưng chồng thì không chắc nên cẩn thận vẫn hơn.

Đỗ Xuân Trường
Đỗ Xuân Trường
Trả lời 9 năm trước

Mạnh mẽ lên cô gái, dù sao thì bạn cũng không bị gánh nặng cơm áo gạo tiền chi phối. Hãy dung hòa các mối quan hệ sao cho trong ấm ngoài êm. Mình cũng mới lập gia đình và sắp đón em bé chào đời, nhiều khó khăn phía trước, dù kinh tế eo hẹp nhưng vợ chồng mình vẫn hạnh phúc và yêu thương nhau

Do Quang Thinh
Do Quang Thinh
Trả lời 9 năm trước

Có thể phải hơn 50% số cha mẹ mình có lẽ chưa được công bằng cho lắm trong việc đối xử với các con. Câu chuyện của bạn tương đối giống tôi. Nên ở riêng xa xa một chút thỉnh thoảng về thăm. Không nên về nhà ngoại. bố chồng bạn trí thức mà gia trưởng và ích kỷ sống vì đồng tiền. bạn phải thật khéo trong gia đình riêng của bạn. Chúc bạn hạnh phúc.