Hãy giải dùm mình đề TLV số 3 lớp 9 : Hãy kể về một lần trót xem nhật ký của bạn

Hãy giải dùm mình đề TLV số 3 lớp 9 : Hãy kể về một lần trót xem nhật ký của bạn
Cà Phê Sữa Chua
Cà Phê Sữa Chua
Trả lời 15 năm trước
Dàn bài MB : giới thiệu hoàn cảnh xem trộm nhật ký - bày tỏ sơ lược tình cảm lúc ấy { ăn năn , hối hận } .. TB : - kể lại câu chuyện mà e đã xem trộm nhật ký , do hoàn cảnh gì ( đến nhà bạn chơi nên tò mò , do bạn bất cẩn làm rớt ..) - thái độ của bạn khi thấy e xem trộm nhật ký ( giận dữ , không nói gì , không thèm nhìn mặt ...) - Những ngày sau đó em cảm thấy như thế nào ( ân hận , day dút không yên )... - Cuối cùng em quyết định gì ( xin lỗi bạn , không thèm nhìn mặt bạn luôn " đùa thôi ^-^").... KB : Bây giờ em và bạn đã làm hoà chưa ? và e tự hứa gì với lòng ( ko xem trộm đồ của người khác nữa , là một bài học đắt giá về tình bạn )... Nhật ký của người bạn đó đang nói về: - Người Mẹ tận tụy, hy sinh, tảo tần nuôi con ăn học nên người ... đã làm bạn thật xúc cảm vì đã có làn bạn đã làm Mẹ bạn buồn. - Người Cha anh hùng trong chiến tranh, sống nghiêm túc trong xã hội và là chổ dựa cho người bạn đó khi vấp ngã... và bạn phải liên hệ với mình... - Người Thầy, cô, tận tục dạy dỗ học sinh với tấm gương tốt ....Còn nhiều nữa nhưng tâm điểm là trong nhật ký đó "không nên" nói về những tình cảm "thấp hèn" hoặc những điều vi phạm thuần phong mỹ tục. ---------------------------------------------------------- Mình nghĩ ra bài văn thế này,bạn có thể tham khảo: Gợi ý 1: Hôm nay đến phiên tôi trực nhật lớp,tôi phải ở lại để nhặt nhưng mẩu giấy vụn ở ngăn bàn..Đi đến chỗ ngồi của thảo,tôi nhin` thấy có quyển nhật kí màu xanh nõn có hình chú thỏ trông rất đẹp,thấy vậy nên đem cho vao cặp.Về nhà,tôi thấy tò mò về nhật kí quá,không biết trong dó có gì.Nhưng rồi lại suy ngẫm không thể tò mò chuyện riêng tư của người khác được,nhưng thoáng sau bị kích thích bởi trí tò mò nên tôi mạo muội giở ra xem.Chợt 1 tấm ảnh rơi ra ngoài,tôi nhặt lên và sững sờ khi thấy đó là tấm anh của tuấn-lớp trưởng llớp tôi.Cạnh đó là các dòng chữ bằng bút bi xanh:".....Mình cảm thấy thích tuấn mất rồi,sao ánh mắt cậu ấy nhìn mình lại ngọt ngào đến thế.Không phải là bây giờ mà là từ hồi lớp 3,mình chơi với tuấn mới vui làm sao...."ngày 12-11"......mình đã viết thư tỏ tình với bạn ấy,tưởng rằng cậu ấy cũng thích mình nhưng đâu phải,tuấn đã nói cậu ấy không thich mình và nói chỉ nên giữ mức độ là bạn bè.Mình đã rất đau khổ......." Sáng hôm sau đến lớp,tôi đưa trả thảo quyển nhật kí,thảo cầm lấy và hỏi:"Cậu đã đọc nó đúng không?"Vốn là người thật thà,khi nhin` vào con mắt cua thảo tôi không thể giấu và đành thú nhận.Tôi lại nhìn thấy mắt cậu ấy hạ xuống,bước đi mà không nói 1 lời.Hôm sau,hôm sau nữa,thảo vốn chơi rất thân với tôi nhưng lại câm lặng,chỉ ngồi một góc bàn im ru.Tôi cảm thấy thật hối hận,tại sao chỉ vì trí tò mò vậy mà đã đánh mất tình bạn quí giá.Rồi cũng đến đợt nghỉ hè,và thật bất ngờ khi thảo đã chuyển trừong ngày hôm ấy mà không nói cho tôi dù chỉ 1 lời Mấy năm nay khi tôi đã học lớp 9 rồi nhưng hình ảnh về cô bạn thân thiết vẫn luôn ánh lên trong tôi và mặc cảm tội lỗi ấy vẫn còn đó ______________________________ Gợi ý 2: Hôm nay đến phiên tôi trực nhật lớp,tôi phải ở lại để nhặt nhưng mẩu giấy vụn ở ngăn bàn..Đi đến chỗ ngồi của thảo,tôi nhin` thấy có quyển nhật kí màu xanh nõn có hình chú thỏ trông rất đẹp,thấy vậy nên đem cho vao cặp.Về nhà,tôi thấy tò mò về nhật kí quá,không biết trong dó có gì.Nhưng rồi lại suy ngẫm không thể tò mò chuyện riêng tư của người khác được,nhưng thoáng sau bị kích thích bởi trí tò mò nên tôi mạo muội giở ra xem.Chợt 1 tấm ảnh rơi ra ngoài,tôi nhặt lên và sững sờ khi thấy đó là tấm anh của tuấn-lớp trưởng llớp tôi.Cạnh đó là các dòng chữ bằng bút bi xanh:".....Mình cảm thấy thích tuấn mất rồi,sao ánh mắt cậu ấy nhìn mình lại ngọt ngào đến thế.Không phải là bây giờ mà là từ hồi lớp 3,mình chơi với tuấn mới vui làm sao...."ngày 12-11"......mình đã viết thư tỏ tình với bạn ấy,tưởng rằng cậu ấy cũng thích mình nhưng đâu phải,tuấn đã nói cậu ấy không thich mình và nói chỉ nên giữ mức độ là bạn bè.Mình đã rất đau khổ......." Sáng hôm sau đến lớp,tôi đưa trả thảo quyển nhật kí,thảo cầm lấy và hỏi:"Cậu đã đọc nó đúng không?"Vốn là người thật thà,khi nhin` vào con mắt cua thảo tôi không thể giấu và đành thú nhận.Tôi lại nhìn thấy mắt cậu ấy hạ xuống,bước đi mà không nói 1 lời.Hôm sau,hôm sau nữa,thảo vốn chơi rất thân với tôi nhưng lại câm lặng,chỉ ngồi một góc bàn im ru.Tôi cảm thấy thật hối hận,tại sao chỉ vì trí tò mò vậy mà đã đánh mất tình bạn quí giá.Rồi cũng đến đợt nghỉ hè,và thật bất ngờ khi thảo đã chuyển trừong ngày hôm ấy mà không nói cho tôi dù chỉ 1 lời Mấy năm nay khi tôi đã học lớp 9 rồi nhưng hình ảnh về cô bạn thân thiết vẫn luôn ánh lên trong tôi và mặc cảm tội lỗi ấy vẫn còn đó ____________________________________________ Gợi ý 3 [b] Bài này đc 8 điễm lận đấy nhá[/b] Nguyên văn của một bạn tên :Phuong Một ngày vừa buồn nhưng cũng vừa vui... Buồn vì làm bài kiểm tra Hóa hum nay tệ ơi là tệ... chán chết đi được, đầu óc bả đậu quá đi ... Vui vì làm Văn và Lý đều ok... và còn được xem hình của V nữa, chao ôi, đó là niềm vui lớn hơn cả... Môn Văn, cái môn chủ đạo của tôi... Hôm nay cho đề, một cái đề mà tôi nghĩ rất hấp dẫn, rất hay và tôi hết sức đầu tư cho nó... Chuẩn bị về mặt tư tưởng thôi chứ hok làm ra giấy... bình thường đã vậy... Khi ngủ trưa dậy, tôi bắt đầu suy nghĩ nhưng nói đúng hơn thì tôi đã nghĩ trước rồi, đề bài là: Hãy kể lại một lần em trót xem nhật kí của bạn... Khá hay chứ nhỉ... tôi nghĩ ngay đến con bạn chết vì tai nạn giao thông 3 năm về trước cùng với những suy nghĩ của nó do tôi nghĩ ra... nhưng sau đó lại là một câu chuyện khác được tôi tưởng tượng, chế tác ra sau 1 tiếng đồng hồ... ngủ... Nat, một cô học trời mới vô trường, lạnh lùng... rất lạnh lùng (lấy ý tưởng từ Vinh)... tôi rất muốn kết bạn với Nat, vì Nat dễ thương và rất thông minh. Một ngày kia Nat đến làm quen và kết bạn với tôi... Ngày qua ngày, Nat với tôi trở thành đôi bạn thân. Mọi tâm sự của tôi, tôi đều kể Nat nghe, Nat luôn lắng nghe và động viên, khuyên răn, an ủi tôi...Nat quan tâm tôi nhiều thứ nhưng Nat chưa bao giờ kể tôi nghe tâm sự cũng như suy nghĩ của mình...Một ngày kia, Nat phải nhập viện vì tai nạn giao thông. Tôi đến bệnh viện và cùng về nhà với người giúp việc của Nat để lấy một số vật dụng cá nhân cho cố ấy... Và tôi đã đọc nhật ký của Nat...Thật ra, Nat tiếp cận tôi vì năm xưa anh hai Nat vì cứu tôi nên đã chết trong vụ giao thông lần ấy, và Nat muốn quen biết tôi để hại tôi... Lúc đầu là vậy nhưng sau đó thì Nat cảm thấy tôi là người tốt nên ân hận và vứt bỏ cái suy nghĩ ấy đi... Trùi, rùi vô tư diễn biến tâm trạng... đó là nghề của tui... sau đó Nat xuất viện và chúng tôi mãi là bạn của nhau... Đáng lí ra tôi sẽ cho Nat chết để có điều kiện về nhà Nat, cái đó sẽ hay hơn nhưng tôi hok muốn cả hai anh em đều chết... tôi hok muốn vì Nat, hình tượng tôi xây dựng quá giống... V... Tôi hok nghĩ có ngày tôi và V lại trở nên thân thiết đến vậy, tôi chỉ quen V qua mạng mà tôi là ng` làm quen trước mới ác ... V sống nội tâm kinh khủng, V rất giàu suy nghĩ nhưng V nói rằng mình hok có bạn...V tâm sự với tôi...Lúc đầu V có xem tôi là ng` để thổ lộ tâm sự đâu...Nhưng sau đó thì có vẻ cở mở hơn... Nhưng... Tôi sợ mình phải giống Unr, người bạn mà V nhẫn tâm bỏ quên,... Tôi hok muốn làm bạn của V là thế... tôi chỉ muốn dưới góc độ là ng` quen, ừ chỉ là ng` quen... tôi hok muốn bị tổn thương vì tôi thương V lắm... Ngày hôm nay cũng vậy... cứ cho nó là may mắn... cứ cho là tôi may mắn... tôi hok nghĩ mình sẽ là bạn của V... ________________________________________ Gợi ý 4: Tôi vẫn còn nhớ, ngày đầu tiên đến trường, tôi đã được người ta dạy rằng “Nhà trường, lớp học là mái nhà thứ hai, và tất cả những thành viên trong một lớp đều là người trong một gia đình”, và câu nói đó đã ghi sâu vào tiềm thức của tôi, cho đến bây giờ, khi tôi đang học năm cuối cấp 2. Năm học này của tôi, nó có một điều gì đó mới mẻ, khi có một cậu học sinh mới chuyển đến. Cậu ta tạo cho tôi một cảm giác gì đó thật khó hiểu, có lẽ bởi vì trong lớp học, cậu là một người ít nói, gương mặt lúc nào cũng mang vẻ lạnh lùng thoáng pha lẫn một ít buồn bã, cậu ta có rất ít bạn bè, và tôi lại may mắn là một trong số ít đó, khi cậu ta là người ngồi cùng một bàn với tôi. Tôi luôn cố gắng tạo nên một mối quan hệ như những người trong gia đình với cậu ta, nhưng có vẻ mọi cố gắng của tôi đều bị cậu ấy hòa vào những cơn gió và thổi bay về một nơi nào đó. Điều đó khiến tôi cảm thấy chán ngấy cậu ta, và dần dần, những thiện cảm về cậu cũng biến mất trong tôi, mà thay vào đó là những suy nghĩ ko mấy hay ho về cậu. Và rồi một ngày nọ, người thầy của chúng tôi đã trao cho chúng tôi một nhiệm vụ, đó là làm một bài thuyết trình về môn Hóa, một môn mà tôi ẹ nhất, và cũng là môn mà cậu ta đứng trong hàng top của trường. Tôi đành phải đến nhà cậu ta để cùng làm bài thuyết trình này, và việc này đã vô tình giúp tôi và cậu ta trở thành những người bạn thân thiết, hoặc hơn cả thế. Tôi đến nhà cậu, trong một buổi chiều thu, khi những chiếc lá mang sắc vàng đang dần dần rơi xuống và che phủ lấy con đường đi. Theo sự hướng dẫn của cậu, tôi đã tìm ra địa điểm mà mình cần đến, nó nằm trên một con phố nhỏ hẹp, vắng vẻ và thật yên tĩnh. Nhà của cậu ta khá to, và nó mang nét cổ kính nào đó mà tôi ko biết dc, xung quanh nhà cậu là những hàng cây kiểng, với đủ loại, dc tạo dáng rất đẹp, tôi chắc là nó phải do một bàn tay tài hoa làm nên. Tôi bước đến bậc thềm và gõ nhẹ vài tiếng lên cánh cửa bằng gỗ, cậu ta bước ra, với một vẻ mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, và lịch sự mời tôi bước vào nhà. Tôi lặng lẽ bước vào, và nhận ra căn nhà hoàn toàn không có người thứ ba, nhưng điều đó ko làm tôi bận tâm bằng cách bày trí trong nhà cậu, nó dc bày trí hoàn toàn theo phong cách của quý tộc phương Tây, tôi thầm nghĩ có lẽ cha mẹ cậu ta phải là những người rất tinh tế và lãng mạn. Vào phòng cậu, tôi lại càng bất ngờ hơn khi căn phòng của cậu hoàn toàn bình thường, không hề có gì khác biệt mấy so với những cậu bạn mà tôi từng biết đến. Và chúng tôi bắt đầu làm bài, với sự hướng dẫn của cậu, tôi nhận ra cậu ta thật sự thông minh, ít ra là hơn tôi rất nhiều trong môn học này. Khi chúng tôi hoàn thành dc khoảng 1/3 bài viết, thì có tiếng chuông điện thoại reo, cậu ta tất tả chạy xuống nhà, và nhanh chóng quay lại. Cậu ta bảo rằng, cậu ta có chuyện gấp cần phải ra ngoài, và nếu muốn, tôi có thể ở lại, khi ra về hãy khóa cửa lại giùm cậu ta, và tôi đã ở lại, một mình trong phòng cậu. Trong phòng cậu, ko có quá nhiều thứ khiến tôi để tâm đến, chỉ trừ một thứ, đó là một cuốn sổ nhỏ, màu đen, dc xếp cẩn thận ở trên bàn cậu, và tôi đoán nó là một cuốn nhật ký. Tôi tự nhủ là không dc xem, vì điều đó là xâm phạm đến sự riêng tư của cậu ta. Nhưng sự đời mấy ai có thể cưỡng lại trí tò mò của chính bản thân, tôi đã lật ra những trang giấy đầu tiên của cuốn nhật ký, và những gì dc ghi trong đó đã khiến tôi hết sức kinh ngạc về người bạn học lạnh lùng, ít nói và giỏi giang của mình. Những trang nhật ký đầu tiên cùng với những hàng chữ nhỏ nhắn, ngay hàng hiện lên trước mắt tôi "Ngày...tháng...năm... Hôm nay, lần đầu tiên mình viết nhật ký, và cũng có lẽ, cuốn nhật ký này sẽ là người bạn tâm tình với mình trong quãng thời gian dài còn lại, bởi vì người duy nhất quan tâm đến mình đã không còn nữa, đó là mẹ mình, bà đã ra đi mãi mãi trong một tai nạn giao thông mà bà không phải là người có lỗi. Mất đi mẹ, mình cảm thấy như mất đi một phần cuộc sống, rồi đây, sẽ còn ai đánh thức mình dậy vào những buổi sớm mai, sẽ còn ai làm những bữa ăn ngon dành riêng cho mình, và còn ai cho mình ôm vào lòng mỗi khi cảm thấy yếu đuối... Mất đi mẹ, mình như mất tất cả, bởi vì người cha chưa từng một lần bế đứa con, cũng như chưa từng một lần ôm hôn đứa con này, ông ta chỉ biết làm một việc duy nhất, đó là gửi tiền về cho mẹ con mình, và có lẽ đối với ông như thế là đã hoàn thành trách nhiệm một người cha ......" Đọc đến đây, bất giác đôi hàng mi của tôi lại hơi ươn ướt, có lẽ bởi tôi là một đứa con gái đa cảm nên dễ bị rung động vì những chuyện như thế này, và tôi lại tiếp tục lật sang những trang nhật ký khác, và những dòng chữ tâm sự chân thật của cậu ta ghi sâu vào tâm trí tôi. "Hôm nay buồn thật, những việc xảy ra trong cuộc sống tại sao lại cứ xảy ra ngoài ý muốn của mình, giờ đây mình chỉ ước ao, có một người có thể ngồi bên cạnh và nghe mình tâm sự, có một bàn tay để mình nắm lấy, cho mình thêm chỗ dựa... Nhưng có lẽ tất cả sẽ ko bao giờ trở thành hiện thực" Tôi vẫn tiếp tục, trong sự tò mò và thương hại người bạn của mình "Thật đáng sợ, mình dần nhận ra mình ko còn là chính mình, ko biết từ bao giờ, mình đã trở nên xa lánh với bạn bè, trở nên là một kẻ ít nói, và vô cảm với mọi thứ xung quanh, nụ cười và nước mắt đã bắt đầu rời xa khỏi gương mặt mình... Có những lúc, mình chỉ muốn dc khóc thật to nhưng lại không thể, liệu trên đời có gì đau khổ hơn thế không" Và đến những trang cuối cùng của cuốn nhật ký, tôi như òa khóc, vì đã hiểu nhầm người bạn của mình "Ngôi trường mới, lớp học mới, bạn bè mới,...tất cả dường như đều muốn trở nên thân thiện với mình, nhưng chẳng hiểu sao mình không thể cười đùa và hòa đồng với tất cả, có lẽ bởi vì từ lâu mình đã quên cười như thế nào rồi. Đặc biệt là đối với cô bạn cùng bàn, đôi khi, tôi cảm thấy thật không phải khi đã vô hình từ chối mọi cô gắng của cô ta, nhưng chẳng biết làm thế nào nữa đây...." Những dòng nhật ký này, như những lời tâm tình của một người bạn thân, nó thật tha thiết, chân thành và đầy những suy nghĩ của cậu ta, hình ảnh về cậu ta trong tâm trí tôi dần thay đổi theo từng trang nhật ký. Đọc xong, tôi lặng lẽ khóa cửa lại, và bước về nhà trong một tâm trạng khó tả. Kể từ lúc đó, tôi đã nỗ lực hơn rất nhiều để có thể trở thành người chia sẻ với cậu ta mọi điều, và dường như cậu ta cũng nhận ra điều đó, thế là một tình bạn ra đời, và có thể còn hơn thế nữa. Giờ thì còn ai bảo đọc trộm nhật ký người khác là xấu nào, bất cứ việc gì cũng có hai mặt của nó mà thôi.
Trần Văn Minh
Trần Văn Minh
Trả lời 12 năm trước

Trong ngăn kí ức ngày hôm qua của mình, tôi có thể quên nhiều thứ, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được lần tôi trót xem trộm nhật kí của Thương. Thương là cô bạn thân nhất của tôi từ hồi còn bé xíu nên tôi hiểu thương rất rõ. Thương vừa xinh xắn vừa dễ mến, lại rất được lòng các bạn trong lớp.
Trong một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, tôi đến nhà Thương chơi. Vì biết hôm nay bố mẹ Thương không co nhà nên vừa tới tôi vừa bấm chuông inh ỏi, lúc đó Thương từ trong nhà vọng ra:
- Đứa nào to gan mà mới sáng đã đến phá nhà bà thế hả?
- Ơ, hay nhỉ! Thấy trẩm tới mà không ra mở cửa à?-Tôi đáp lại
Thương mở cửa cho tôi, vì đã thân thiết với nhau từ nhỏ nên tôi chẳng lạ gì nhà Thương cả. Tôi chạy ào lên phòng Thương, nằm dài trên cái giường đầy thú bông của bạn ấy. Thương bảo tôi lên phòng lấy gì chơi trước đi, đẻ bạn ấy lấy nước và trái cây rồi mang lên sau. Chắc hẳn các bạn sẽ ngạc nhiên lắm khi đứng trước kệ sách của Thương, đối với một đứa chẳng thích đọc sách chút nào như tôi thì nhìn đã thấy phát ngán rồi. Đang loay hoay tìm sách thì tôi bỗng thấy một khe hở nhỏ cạch kệ sách, tôi tò mò không biết có gì trong đó bèn thò tay vào xem thử, thì tôi rút ra được một cuốn sổ. Mặt trên của cuốn sổ được trang trí rất đẹp và cho ghi dòng chữ “ Những tâm sự của tôi”. Ôi không, đây là nhật kí của Thương. Tôi định để vào chỗ cũ, nhưng sao lại ngập ngừng, tôi muốn biết thêm về Thương, tôi muốn biết xem Thương ghi nhật kí thế nào? Tôi không kìm được tay mình và đã nó ra, tôi biết đọc như thế này có nghĩa là xâm phạm đời tư cá nhân của Thương nhưng sao tại sao tôi lại không kìm được mắt mình và đọc nó.“Trời ơi ! lẽ nào cuộc sống của Thương là như vậy ?”Bỗng tôi giật bắn mình, Thương đang đứng ngay trước mặt tôi, Thương hét lên:
-Bạn thật là quá đáng !
Tay tôi run bắn, cuốn nhật kí rơi bộp xuống đất, tôi đứng trân trân, bất động, không nói được lời nào. Chắc tôi sẽ không bao giờ quên ánh mắt rưng rưng,đôi môi run rẩy đầy tức giận của Thương lúc ấy.Tôi vụt chạy đi,lòng nặng trĩu ..
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Thương giận dữ như vậy.Tôi chạy,chạy như trốn ánh mắt ấy,tôi muốn khóc quá.Tôi rất sợ,sợ sự giận dữ Mai ném cho tôi,sợ cả chính việc mình vừa làm.Về đến nhà tôi đóng sập cửa phòng lại,thở hổn hển,bần thần ngồi xuống ghế,tôi tự trách mình tại sao lại làm như vậy ?Tại sao tôi không chiến thắng được sự tò mò của chính mình?Tại sao?Tôi buồn bực quăng cả chồng sách xuống đất.Sự xấu hổ và hối hận làm tôi day dứt không yên .
Đêm đó tôi trằn trọc mãi.Tôi ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và ngày mai chúng tôi lại cùng nhau đến lớp.Tôi suy nghĩ miên man,nhớ lại những trang nhật ký đầy nước mắt của bạn.Làm sao tôi có thể tưởng tượng được rằng gia đình Thương không hề hạnh phúc,suốt ngày Thương phải nghe những trận cãi vã của bố mẹ.Tôi không tin vào những gì mình đã đọc.Càng nghĩ,tôi càng thương Thương.Tôi tưởng tượng ra hình bóng Thương cô đơn và buồn bã trong căn nhà lớn.Vậy mà tôi đã tưởng mình hiểu về Thương rõ lắm.Tôi muốn chia sẻ cùng Thương,muốn an ủi và làm hoà với bạn.Nhưng tôi lo Thương vẫn trách móc, vẫn giận tôi và bạn sẽ chẳng bao giờ nói với tôi một lời nào nữa bởi tôi đã cố tình xen vào bí mật đau buồn mà Thương hằng cất giữ trong sâu thẳm trái tim mình.Cứ thế,suốt một đêm, tôi không sao thoát khỏi sự ăn năn,day dứt…
Sáng hôm sau,tôi đến lớp một mình.Tôi tự nhủ lòng sẽ đến xin lỗi Thương nhưng tôi vẫn vô cùng lo lắng.Mặc dù vậy, tôi đã không thực hiện được ý định của mình vì hôm sau và những ngày sau đó Thương không đến lớp.Vì hoàn cảnh riêng của gia đình, Thương đã chuyển về quê để học .
Mong rằng,sẽ có lúc tôi gặp lại Thương để xin lỗi bạn,và tôi cũng cầu mong những nỗi buồn của Thương sẽ vợi đi theo năm tháng.Tôi tin tưởng một tương lai rộng mở,sáng tươi sẽ đến với người bạn của tôi.Và tôi nữa,tôi tự hứa với mình sẽ chẳng bao giờ lặp lại sai lầm dại dột thuở ấu thơ .

Viết tới đây thôi , nếu bài được thì thanks nha...!!

trananhcuong
trananhcuong
Trả lời 12 năm trước

Trích dẫn:
Từ bài viết của suachuacafe
Dàn bài

MB : giới thiệu hoàn cảnh xem trộm nhật ký
- bày tỏ sơ lược tình cảm lúc ấy { ăn năn , hối hận } ..
TB : - kể lại câu chuyện mà e đã xem trộm nhật ký , do hoàn cảnh gì ( đến nhà bạn chơi nên tò mò , do bạn bất cẩn làm rớt ..)
- thái độ của bạn khi thấy e xem trộm nhật ký ( giận dữ , không nói gì , không thèm nhìn mặt ...)
- Những ngày sau đó em cảm thấy như thế nào ( ân hận , day dút không yên )...
- Cuối cùng em quyết định gì ( xin lỗi bạn , không thèm nhìn mặt bạn luôn " đùa thôi ^-^")....
KB : Bây giờ em và bạn đã làm hoà chưa ? và e tự hứa gì với lòng ( ko xem trộm đồ của người khác nữa , là một bài học đắt giá về tình bạn )...
Nhật ký của người bạn đó đang nói về:
- Người Mẹ tận tụy, hy sinh, tảo tần nuôi con ăn học nên người ... đã làm bạn thật xúc cảm vì đã có làn bạn đã làm Mẹ bạn buồn.
- Người Cha anh hùng trong chiến tranh, sống nghiêm túc trong xã hội và là chổ dựa cho người bạn đó khi vấp ngã... và bạn phải liên hệ với mình...
- Người Thầy, cô, tận tục dạy dỗ học sinh với tấm gương tốt ....Còn nhiều nữa nhưng tâm điểm là trong nhật ký đó "không nên" nói về những tình cảm "thấp hèn" hoặc những điều vi phạm thuần phong mỹ tục.


----------------------------------------------------------
Mình nghĩ ra bài văn thế này,bạn có thể tham khảo:

Gợi ý 1:

Hôm nay đến phiên tôi trực nhật lớp,tôi phải ở lại để nhặt nhưng mẩu giấy vụn ở ngăn bàn..Đi đến chỗ ngồi của thảo,tôi nhin` thấy có quyển nhật kí màu xanh nõn có hình chú thỏ trông rất đẹp,thấy vậy nên đem cho vao cặp.Về nhà,tôi thấy tò mò về nhật kí quá,không biết trong dó có gì.Nhưng rồi lại suy ngẫm không thể tò mò chuyện riêng tư của người khác được,nhưng thoáng sau bị kích thích bởi trí tò mò nên tôi mạo muội giở ra xem.Chợt 1 tấm ảnh rơi ra ngoài,tôi nhặt lên và sững sờ khi thấy đó là tấm anh của tuấn-lớp trưởng llớp tôi.Cạnh đó là các dòng chữ bằng bút bi xanh:".....Mình cảm thấy thích tuấn mất rồi,sao ánh mắt cậu ấy nhìn mình lại ngọt ngào đến thế.Không phải là bây giờ mà là từ hồi lớp 3,mình chơi với tuấn mới vui làm sao...."ngày 12-11"......mình đã viết thư tỏ tình với bạn ấy,tưởng rằng cậu ấy cũng thích mình nhưng đâu phải,tuấn đã nói cậu ấy không thich mình và nói chỉ nên giữ mức độ là bạn bè.Mình đã rất đau khổ......."

Sáng hôm sau đến lớp,tôi đưa trả thảo quyển nhật kí,thảo cầm lấy và hỏi:"Cậu đã đọc nó đúng không?"Vốn là người thật thà,khi nhin` vào con mắt cua thảo tôi không thể giấu và đành thú nhận.Tôi lại nhìn thấy mắt cậu ấy hạ xuống,bước đi mà không nói 1 lời.Hôm sau,hôm sau nữa,thảo vốn chơi rất thân với tôi nhưng lại câm lặng,chỉ ngồi một góc bàn im ru.Tôi cảm thấy thật hối hận,tại sao chỉ vì trí tò mò vậy mà đã đánh mất tình bạn quí giá.Rồi cũng đến đợt nghỉ hè,và thật bất ngờ khi thảo đã chuyển trừong ngày hôm ấy mà không nói cho tôi dù chỉ 1 lời

Mấy năm nay khi tôi đã học lớp 9 rồi nhưng hình ảnh về cô bạn thân thiết vẫn luôn ánh lên trong tôi và mặc cảm tội lỗi ấy vẫn còn đó


______________________________

Gợi ý 2:


Hôm nay đến phiên tôi trực nhật lớp,tôi phải ở lại để nhặt nhưng mẩu giấy vụn ở ngăn bàn..Đi đến chỗ ngồi của thảo,tôi nhin` thấy có quyển nhật kí màu xanh nõn có hình chú thỏ trông rất đẹp,thấy vậy nên đem cho vao cặp.Về nhà,tôi thấy tò mò về nhật kí quá,không biết trong dó có gì.Nhưng rồi lại suy ngẫm không thể tò mò chuyện riêng tư của người khác được,nhưng thoáng sau bị kích thích bởi trí tò mò nên tôi mạo muội giở ra xem.Chợt 1 tấm ảnh rơi ra ngoài,tôi nhặt lên và sững sờ khi thấy đó là tấm anh của tuấn-lớp trưởng llớp tôi.Cạnh đó là các dòng chữ bằng bút bi xanh:".....Mình cảm thấy thích tuấn mất rồi,sao ánh mắt cậu ấy nhìn mình lại ngọt ngào đến thế.Không phải là bây giờ mà là từ hồi lớp 3,mình chơi với tuấn mới vui làm sao...."ngày 12-11"......mình đã viết thư tỏ tình với bạn ấy,tưởng rằng cậu ấy cũng thích mình nhưng đâu phải,tuấn đã nói cậu ấy không thich mình và nói chỉ nên giữ mức độ là bạn bè.Mình đã rất đau khổ......."
Sáng hôm sau đến lớp,tôi đưa trả thảo quyển nhật kí,thảo cầm lấy và hỏi:"Cậu đã đọc nó đúng không?"Vốn là người thật thà,khi nhin` vào con mắt cua thảo tôi không thể giấu và đành thú nhận.Tôi lại nhìn thấy mắt cậu ấy hạ xuống,bước đi mà không nói 1 lời.Hôm sau,hôm sau nữa,thảo vốn chơi rất thân với tôi nhưng lại câm lặng,chỉ ngồi một góc bàn im ru.Tôi cảm thấy thật hối hận,tại sao chỉ vì trí tò mò vậy mà đã đánh mất tình bạn quí giá.Rồi cũng đến đợt nghỉ hè,và thật bất ngờ khi thảo đã chuyển trừong ngày hôm ấy mà không nói cho tôi dù chỉ 1 lời
Mấy năm nay khi tôi đã học lớp 9 rồi nhưng hình ảnh về cô bạn thân thiết vẫn luôn ánh lên trong tôi và mặc cảm tội lỗi ấy vẫn còn đó

____________________________________________

Gợi ý 3


Bài này đc 8 điễm lận đấy nhá

Nguyên văn của một bạn tên :Phuong


Một ngày vừa buồn nhưng cũng vừa vui...

Buồn vì làm bài kiểm tra Hóa hum nay tệ ơi là tệ... chán chết đi được, đầu óc bả đậu quá đi ... Vui vì làm Văn và Lý đều ok... và còn được xem hình của V nữa, chao ôi, đó là niềm vui lớn hơn cả...

Môn Văn, cái môn chủ đạo của tôi... Hôm nay cho đề, một cái đề mà tôi nghĩ rất hấp dẫn, rất hay và tôi hết sức đầu tư cho nó... Chuẩn bị về mặt tư tưởng thôi chứ hok làm ra giấy... bình thường đã vậy...

Khi ngủ trưa dậy, tôi bắt đầu suy nghĩ nhưng nói đúng hơn thì tôi đã nghĩ trước rồi, đề bài là: Hãy kể lại một lần em trót xem nhật kí của bạn... Khá hay chứ nhỉ... tôi nghĩ ngay đến con bạn chết vì tai nạn giao thông 3 năm về trước cùng với những suy nghĩ của nó do tôi nghĩ ra... nhưng sau đó lại là một câu chuyện khác được tôi tưởng tượng, chế tác ra sau 1 tiếng đồng hồ... ngủ...

Nat, một cô học trời mới vô trường, lạnh lùng... rất lạnh lùng (lấy ý tưởng từ Vinh)... tôi rất muốn kết bạn với Nat, vì Nat dễ thương và rất thông minh. Một ngày kia Nat đến làm quen và kết bạn với tôi... Ngày qua ngày, Nat với tôi trở thành đôi bạn thân. Mọi tâm sự của tôi, tôi đều kể Nat nghe, Nat luôn lắng nghe và động viên, khuyên răn, an ủi tôi...Nat quan tâm tôi nhiều thứ nhưng Nat chưa bao giờ kể tôi nghe tâm sự cũng như suy nghĩ của mình...Một ngày kia, Nat phải nhập viện vì tai nạn giao thông. Tôi đến bệnh viện và cùng về nhà với người giúp việc của Nat để lấy một số vật dụng cá nhân cho cố ấy... Và tôi đã đọc nhật ký của Nat...Thật ra, Nat tiếp cận tôi vì năm xưa anh hai Nat vì cứu tôi nên đã chết trong vụ giao thông lần ấy, và Nat muốn quen biết tôi để hại tôi... Lúc đầu là vậy nhưng sau đó thì Nat cảm thấy tôi là người tốt nên ân hận và vứt bỏ cái suy nghĩ ấy đi... Trùi, rùi vô tư diễn biến tâm trạng... đó là nghề của tui... sau đó Nat xuất viện và chúng tôi mãi là bạn của nhau...

Đáng lí ra tôi sẽ cho Nat chết để có điều kiện về nhà Nat, cái đó sẽ hay hơn nhưng tôi hok muốn cả hai anh em đều chết... tôi hok muốn vì Nat, hình tượng tôi xây dựng quá giống... V...

Tôi hok nghĩ có ngày tôi và V lại trở nên thân thiết đến vậy, tôi chỉ quen V qua mạng mà tôi là ng` làm quen trước mới ác ... V sống nội tâm kinh khủng, V rất giàu suy nghĩ nhưng V nói rằng mình hok có bạn...V tâm sự với tôi...Lúc đầu V có xem tôi là ng` để thổ lộ tâm sự đâu...Nhưng sau đó thì có vẻ cở mở hơn... Nhưng...

Tôi sợ mình phải giống Unr, người bạn mà V nhẫn tâm bỏ quên,... Tôi hok muốn làm bạn của V là thế... tôi chỉ muốn dưới góc độ là ng` quen, ừ chỉ là ng` quen... tôi hok muốn bị tổn thương vì tôi thương V lắm...

Ngày hôm nay cũng vậy... cứ cho nó là may mắn... cứ cho là tôi may mắn... tôi hok nghĩ mình sẽ là bạn của V...

________________________________________

Gợi ý 4:


Tôi vẫn còn nhớ, ngày đầu tiên đến trường, tôi đã được người ta dạy rằng “Nhà trường, lớp học là mái nhà thứ hai, và tất cả những thành viên trong một lớp đều là người trong một gia đình”, và câu nói đó đã ghi sâu vào tiềm thức của tôi, cho đến bây giờ, khi tôi đang học năm cuối cấp 2. Năm học này của tôi, nó có một điều gì đó mới mẻ, khi có một cậu học sinh mới chuyển đến. Cậu ta tạo cho tôi một cảm giác gì đó thật khó hiểu, có lẽ bởi vì trong lớp học, cậu là một người ít nói, gương mặt lúc nào cũng mang vẻ lạnh lùng thoáng pha lẫn một ít buồn bã, cậu ta có rất ít bạn bè, và tôi lại may mắn là một trong số ít đó, khi cậu ta là người ngồi cùng một bàn với tôi. Tôi luôn cố gắng tạo nên một mối quan hệ như những người trong gia đình với cậu ta, nhưng có vẻ mọi cố gắng của tôi đều bị cậu ấy hòa vào những cơn gió và thổi bay về một nơi nào đó. Điều đó khiến tôi cảm thấy chán ngấy cậu ta, và dần dần, những thiện cảm về cậu cũng biến mất trong tôi, mà thay vào đó là những suy nghĩ ko mấy hay ho về cậu.
Và rồi một ngày nọ, người thầy của chúng tôi đã trao cho chúng tôi một nhiệm vụ, đó là làm một bài thuyết trình về môn Hóa, một môn mà tôi ẹ nhất, và cũng là môn mà cậu ta đứng trong hàng top của trường. Tôi đành phải đến nhà cậu ta để cùng làm bài thuyết trình này, và việc này đã vô tình giúp tôi và cậu ta trở thành những người bạn thân thiết, hoặc hơn cả thế.

Tôi đến nhà cậu, trong một buổi chiều thu, khi những chiếc lá mang sắc vàng đang dần dần rơi xuống và che phủ lấy con đường đi. Theo sự hướng dẫn của cậu, tôi đã tìm ra địa điểm mà mình cần đến, nó nằm trên một con phố nhỏ hẹp, vắng vẻ và thật yên tĩnh. Nhà của cậu ta khá to, và nó mang nét cổ kính nào đó mà tôi ko biết dc, xung quanh nhà cậu là những hàng cây kiểng, với đủ loại, dc tạo dáng rất đẹp, tôi chắc là nó phải do một bàn tay tài hoa làm nên.
Tôi bước đến bậc thềm và gõ nhẹ vài tiếng lên cánh cửa bằng gỗ, cậu ta bước ra, với một vẻ mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, và lịch sự mời tôi bước vào nhà. Tôi lặng lẽ bước vào, và nhận ra căn nhà hoàn toàn không có người thứ ba, nhưng điều đó ko làm tôi bận tâm bằng cách bày trí trong nhà cậu, nó dc bày trí hoàn toàn theo phong cách của quý tộc phương Tây, tôi thầm nghĩ có lẽ cha mẹ cậu ta phải là những người rất tinh tế và lãng mạn.
Vào phòng cậu, tôi lại càng bất ngờ hơn khi căn phòng của cậu hoàn toàn bình thường, không hề có gì khác biệt mấy so với những cậu bạn mà tôi từng biết đến. Và chúng tôi bắt đầu làm bài, với sự hướng dẫn của cậu, tôi nhận ra cậu ta thật sự thông minh, ít ra là hơn tôi rất nhiều trong môn học này. Khi chúng tôi hoàn thành dc khoảng 1/3 bài viết, thì có tiếng chuông điện thoại reo, cậu ta tất tả chạy xuống nhà, và nhanh chóng quay lại. Cậu ta bảo rằng, cậu ta có chuyện gấp cần phải ra ngoài, và nếu muốn, tôi có thể ở lại, khi ra về hãy khóa cửa lại giùm cậu ta, và tôi đã ở lại, một mình trong phòng cậu.

Trong phòng cậu, ko có quá nhiều thứ khiến tôi để tâm đến, chỉ trừ một thứ, đó là một cuốn sổ nhỏ, màu đen, dc xếp cẩn thận ở trên bàn cậu, và tôi đoán nó là một cuốn nhật ký. Tôi tự nhủ là không dc xem, vì điều đó là xâm phạm đến sự riêng tư của cậu ta. Nhưng sự đời mấy ai có thể cưỡng lại trí tò mò của chính bản thân, tôi đã lật ra những trang giấy đầu tiên của cuốn nhật ký, và những gì dc ghi trong đó đã khiến tôi hết sức kinh ngạc về người bạn học lạnh lùng, ít nói và giỏi giang của mình.
Những trang nhật ký đầu tiên cùng với những hàng chữ nhỏ nhắn, ngay hàng hiện lên trước mắt tôi

"Ngày...tháng...năm...
Hôm nay, lần đầu tiên mình viết nhật ký, và cũng có lẽ, cuốn nhật ký này sẽ là người bạn tâm tình với mình trong quãng thời gian dài còn lại, bởi vì người duy nhất quan tâm đến mình đã không còn nữa, đó là mẹ mình, bà đã ra đi mãi mãi trong một tai nạn giao thông mà bà không phải là người có lỗi.
Mất đi mẹ, mình cảm thấy như mất đi một phần cuộc sống, rồi đây, sẽ còn ai đánh thức mình dậy vào những buổi sớm mai, sẽ còn ai làm những bữa ăn ngon dành riêng cho mình, và còn ai cho mình ôm vào lòng mỗi khi cảm thấy yếu đuối...
Mất đi mẹ, mình như mất tất cả, bởi vì người cha chưa từng một lần bế đứa con, cũng như chưa từng một lần ôm hôn đứa con này, ông ta chỉ biết làm một việc duy nhất, đó là gửi tiền về cho mẹ con mình, và có lẽ đối với ông như thế là đã hoàn thành trách nhiệm một người cha
......"

Đọc đến đây, bất giác đôi hàng mi của tôi lại hơi ươn ướt, có lẽ bởi tôi là một đứa con gái đa cảm nên dễ bị rung động vì những chuyện như thế này, và tôi lại tiếp tục lật sang những trang nhật ký khác, và những dòng chữ tâm sự chân thật của cậu ta ghi sâu vào tâm trí tôi.

"Hôm nay buồn thật, những việc xảy ra trong cuộc sống tại sao lại cứ xảy ra ngoài ý muốn của mình, giờ đây mình chỉ ước ao, có một người có thể ngồi bên cạnh và nghe mình tâm sự, có một bàn tay để mình nắm lấy, cho mình thêm chỗ dựa...
Nhưng có lẽ tất cả sẽ ko bao giờ trở thành hiện thực"

Tôi vẫn tiếp tục, trong sự tò mò và thương hại người bạn của mình

"Thật đáng sợ, mình dần nhận ra mình ko còn là chính mình, ko biết từ bao giờ, mình đã trở nên xa lánh với bạn bè, trở nên là một kẻ ít nói, và vô cảm với mọi thứ xung quanh, nụ cười và nước mắt đã bắt đầu rời xa khỏi gương mặt mình...
Có những lúc, mình chỉ muốn dc khóc thật to nhưng lại không thể, liệu trên đời có gì đau khổ hơn thế không"

Và đến những trang cuối cùng của cuốn nhật ký, tôi như òa khóc, vì đã hiểu nhầm người bạn của mình

"Ngôi trường mới, lớp học mới, bạn bè mới,...tất cả dường như đều muốn trở nên thân thiện với mình, nhưng chẳng hiểu sao mình không thể cười đùa và hòa đồng với tất cả, có lẽ bởi vì từ lâu mình đã quên cười như thế nào rồi.
Đặc biệt là đối với cô bạn cùng bàn, đôi khi, tôi cảm thấy thật không phải khi đã vô hình từ chối mọi cô gắng của cô ta, nhưng chẳng biết làm thế nào nữa đây...."

Những dòng nhật ký này, như những lời tâm tình của một người bạn thân, nó thật tha thiết, chân thành và đầy những suy nghĩ của cậu ta, hình ảnh về cậu ta trong tâm trí tôi dần thay đổi theo từng trang nhật ký. Đọc xong, tôi lặng lẽ khóa cửa lại, và bước về nhà trong một tâm trạng khó tả. Kể từ lúc đó, tôi đã nỗ lực hơn rất nhiều để có thể trở thành người chia sẻ với cậu ta mọi điều, và dường như cậu ta cũng nhận ra điều đó, thế là một tình bạn ra đời, và có thể còn hơn thế nữa. Giờ thì còn ai bảo đọc trộm nhật ký người khác là xấu nào, bất cứ việc gì cũng có hai mặt của nó mà thôi.
Nguyễn  Vũ Minh
Nguyễn Vũ Minh
Trả lời 11 năm trước

hay đấy

Ngô Minh Dương
Ngô Minh Dương
Trả lời 11 năm trước

giúp mìnhđè số 2đi!!!!!!!!!!!!!!!!

Kún Hùng Chảnh
Kún Hùng Chảnh
Trả lời 7 năm trước

ssssssssssssssssssssssssssssssssssssssssssssssssssssssssssss