SMART PHONE ?

Hoàng tử bé
Hoàng tử bé
Trả lời 16 năm trước
[quote]Trong một vài năm gần đây, bạn có thể thấy thuật ngữ “smart-phone” xuất hiện ngày càng nhiều trên các báo và tạp chí. Một số trường hợp được dịch thành “điện thoại thông minh”, cũng có khi thì nó được giữ nguyên gốc “smart phone”. Vậy có bao giờ bạn muốn tìm hiểu “smart phone”, hay “điện thoại thông minh”, có nghĩa là gì không? Rắc rối định nghĩa Chẳng hạn với chiếc điện thoại iPhone, các chuyên gia phân tích thị trường của ABI Research thì cho rằng nó cũng khá xuất sắc và nhiều tính năng, nhưng không thể coi là “điện thoại thông minh”. Vì điện thoại thông minh, theo họ, phải là “có các tính năng mở, hệ điều hành hỗ trợ các phần mềm ứng dụng từ bên thứ ba”. Trong khi đó, Gartner, một công ty nghiên cứu thị trường khác, lại định nghĩa điện thoại thông minh là “một thiết bị cầm tay, có màn hình lớn, định hướng vào việc nghe gọi điện thoại, có đầy đủ các chức năng của một chiếc điện thoại, đồng thời có các chức năng của một thiết bị hỗ trợ cá nhân (PDA).” Còn theo định nghĩa của Palm, điện thoại thông minh là “một thiết bị di động kết hợp giữa một chiếc điện thoại không dây, có chức năng gửi nhận email, truy cập Web, tất cả nằm trong một phần cứng độc lập và tích hợp.” Tóm lại, quan điểm về một chiếc điện thoại thông minh vẫn còn rất nhiều điều tranh cãi. Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều coi điện thoại thông minh là một chiếc điện thoại có các chức năng hỗ trợ cá nhân (PDA) và có thể truy cập Internet, không quan tâm đến tính mở của hệ điều hành của chiếc điện thoại đó. Bản thân từ “điện thoại thông minh” cũng đã có nhiều vấn đề. Nó là một thuật ngữ không có định hướng và dễ gây hiểu nhầm. Ngành di động tránh sử dụng từ “điện thoại thông minh” Mặc dù các học giả, các chuyên gia và cả bản thân chúng ta đều rất thích dùng từ “điện thoại thông minh”, nhưng thực tế là các công ty đang hoạt động trong ngành này lại tránh sử dụng nó. Hãy xem thử họ đang phân loại các sản phẩm di động của mình như thế nào: - Nokia sử dụng các từ: “điện thoại máy ảnh”, “điện thoại Bluetooth”, “điện thoại quay video”. - Sony Ericsson sử dụng các từ: “điện thoại gọi và nhắn tin”, “điện thoại máy ảnh”, “điện thoại nghe nhạc”, “điện thoại thiết kế”, và “điện thoại truy cập web và email”. - LG sử dụng các từ: “điện thoại EVDO”, “điện thoại Bluetooth”, “điện thoại MP3” . - Palm gọi tất cả các loại điện thoại của mình là “điện thoại thông minh”. - RIM (hãng sản xuất Blackberry) gọi tất cả các loại điện thoại của mình là “thiết bị”. - Samsung và Motorola thậm chí còn tránh phân loại điện thoại thành các nhóm khác nhau. Còn các nhà cung cấp mạng thì sử dụng những thuật ngữ gì? (lưu ý rằng tại nhiều nước châu Âu và châu Mỹ, điện thoại di động thường được bán qua các nhà cung cấp mạng, người đăng ký thuê bao của nhà cung cấp đồng thời được cung cấp cả điện thoại). - Sprint sử dụng các từ: “điện thoại đa phương tiện”, “điện thoại video”, ‘điện thoại ảnh”, và “điện thoại PDA”. - Cingular sử dụng các từ: “điện thoại chụp ảnh”, “điện thoại nghe nhạc”, “Gophone” (điện thoại dành cho dịch vụ Gophone của hãng), “PDA/điện thoại thông minh” và “điện thoại nắp gập”. - T-Mobiles thì phân chia điện thoại theo hình dáng thiết kế: “điện thoại dạng thanh”, “điện thoại nắp gập”, “điện thoại trượt”, và “điện thoại trượt ngang”. - Verizon sử dụng các từ: “điện thoại di động”, “PDA & điện thoại thông minh”, “thiết bị Blackberry” và “điện thoại Push to talk” (Push to talk là công nghệ cho phép bạn thực các cuộc gọi thời gian thực với 1 hoặc nhiều người, ứng dụng cho các cuộc họp hội nghị qua điện thoại). Như vậy, chỉ có Cingular và Verizon sử dụng thuật ngữ “điện thoại thông minh”, nhưng như bạn thấy, nó vẫn phải đi cùng với từ “PDA” để giải thích rõ nghĩa. “Điện thoại thông minh” đứng độc lập thì không thể mô tả rõ được các chức năng của điện thoại. Còn Palm sử dụng từ “điện thoại thông minh” cho tất cả các loại điện thoại của mình, tức là từ này không được sử dụng nhằm mục đích phân loại điện thoại. Khoảng cách giữa “điện thoại thông minh” và điện thoại thường Thực tế là, sự khác biệt của một chiếc điện thoại thông minh và một chiếc điện thoại thông thường đôi khi rất ít. Ban đầu, khi điện thoại di động vẫn còn hạn chế các chức năng, chủ yếu người ta chỉ quan tâm đến việc nghe, gọi và nhắn tin, thì các chức năng bổ sung như hỗ trợ quản lý thông tin cá nhân, truy cập Internet, khi đưa vào điện thoại sẽ được xem là “điện thoại thông minh”. Nhưng lâu dần, khi công nghệ phát triển, hầu hết các chức năng “cao cấp” này đều có thể dễ dàng tìm thấy ở một chiếc điện thoại giá rẻ mà các nhà phân tích thị trường sẽ không bao giờ coi nó là “điện thoại thông minh”. Thêm một ví dụ khác về ranh giới mong manh giữa một điện thoại “thông minh” và một điện thoại “không thông minh”. Chiếc LG enV của hãng LG, hỗ trợ Bluetooth 2.0, các chức năng nghe nhạc MP3, xem video (stereo), có thể kết nối với máy tính và sử dụng như một modem để truy cập Internet, lịch làm việc và email hỗ trợ vCard, máy ảnh 2 megapixels, có loa ngoài, có các chức năng chuyển văn bản thành giọng nói, nhận dạng giọng nói, bàn phím QWERTY, hỗ trợ thẻ nhớ microSD…, thế nhưng vẫn không được coi là “điện thoại thông minh”, vì các chuyên gia phân tích cho rằng phần mềm ứng dụng viết cho loại điện thoại này cần phải hỗ trợ BREW hoặc Java, chứ không phải như các loại điện thoại thông minh khác. Đến đây, không biết bạn đã thấy rõ ràng hơn chút nào về thuật ngữ “điện thoại thông minh” chưa? Vẫn chưa có một định nghĩa chuẩn, nhưng hy vọng là những tổng hợp trên đây sẽ giúp bạn có được một định nghĩa cho riêng mình.[/quote]