Tôi khốn khổ vì mua đất áp lưng nhà 'Chí Phèo'

Tôi chuyển về khu phố này mới được hơn một năm. Trước đây, tôi từng sống ở một chung cư bình dân. Bây giờ con lớn hơn, gia đình cần không gian rộng hơn và cũng tiết kiệm được nhiều tiền hơn nên chúng tôi chuyển xuống mặt đất ở cho thuận tiện.

Ngôi nhà mặt đất tôi mua hơn 4 tỷ, nằm ở quận Hai Bà Trưng, Hà Nội, trong một con ngõ cụt. Trước đây, khu nhà này vốn là tập thể của một cơ quan cấp cho các nhân viên của mình. Khi chế độ cấp nhà tập thể kết thúc, cơ quan bán lại nhà cho những người từng sống ở đó. Sau đó, có người ở lại, có người bán nhà chuyển đi nơi khác sống nhưng nhìn chung dân trí khu này khá cao, mọi người đối xử với nhau lịch sự, biết điều.

Chúng tôi biết đến ngôi nhà này trong một lần vợ chồng tôi ngồi quán cóc vỉa hè, uống trà đá nghỉ ngơi trên hành trình đi xem nhà đất. Nói chuyện với bà chủ quán, chúng tôi biết được có ngôi nhà ba tầng trong khu tập thể cũ đang rao bán. Chúng tôi đã đến xem nó gần chục lần, trong đó có nhiều lần chỉ lượn qua cửa nhà chứ không bước vào trong, để tìm hiểu môi trường sống xung quanh và cũng hỏi hàng xóm về tình hình ngôi nhà. Vợ chồng tôi cũng lên địa chính phường và quận hỏi về quy hoạch cũng như tình trạng pháp lý của ngôi nhà rồi mới chính thức đặt cọc mua. Cẩn thận vậy mà khi dọn về ở mới biết mình còn thiếu tìm hiểu về hàng xóm sát vách nhà nhưng khác ngõ. Đây cũng là điều duy nhất khiến cuộc sống của gia tình tôi nhiều khi bất tiện và thậm chí là khốn khổ

Vợ chồng con cái tôi đi làm đi học cả ngày, buổi tối về nhà chỉ muốn được yên tĩnh, nghỉ ngơi. Thế nhưng nhà hàng xóm áp lưng đó không để chúng tôi yên. Họ thường xuyên cãi nhau. Nửa đêm, họ vẫn còn chửi nhau chí chóe, tiếng người vợ gào khóc và những tiếng chửi tục tĩu của ông chồng. Không chỉ hai vợ chồng trẻ, những cuộc cãi nhau nhiều khi còn có sự tham gia của một bà cụ già. Đôi khi giữa đêm, con nhà đó khóc váng lên. Họ chửi nhau, đập phá đồ đạc. Tôi cũng hiểu mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, nhà người ta có phức tạp nhưng cũng không liên quan tới mình. Có điều nhiều đêm đang ngủ, tôi bị giật mình tỉnh giấc vì tiếng cãi nhau của họ, sau đó thì không ngủ lại được nữa.

Nhưng họ cãi nhau không đau đầu bằng bật nhạc. Họ bật nhạc rất to, toàn nhạc sàn nhảy và mấy bài nhạc trẻ bây giờ với những ca từ rất lạ kỳ, nói chung là không hợp với một "bà già" hơn 40 tuổi như tôi. Hơn nữa, tôi cũng không muốn hai đứa con tuổi teen của mình học theo những ca từ đó. Tôi có cảm giác dường như nhà đó lắp một cái loa ngay phần tường giáp với nhà tôi.

Một lần tôi đã tìm đường đi bộ sang nhà đó, nhờ họ vặn nhỏ volume nhưng gia đình có vẻ không hài lòng. Bà hàng xóm bên cạnh kéo tay tôi ra nói nhỏ, nhà đó phức tạp lắm, thằng con từng đánh mẹ và vợ vào nhập viện. Biết người ta nửa đêm vứt rác ra trước cửa nhà mình mà bà cũng không dám làm gì. Thú thật nghe xong tôi cũng ngại, chả còn ý định nói năng gì.

Nhà tôi ba tầng, nhà đó bốn tầng. Nói dại, từ tầng trên nhà đó thả rác hay dội nước xuống sân thượng nhà tôi rất dễ. Mà cũng chẳng đâu xa, trước Tết, họ cãi nhau trên tầng thượng, ném đồ, mảnh thủy tinh xuống tầng thượng phơi quần áo nhà tôi.

Hơn một năm sống ở ngôi nhà này, tôi cảm thấy khá mệt mỏi vì những âm thanh từ nhà hàng xóm sau lưng mình. Chồng tôi đang tính sang mùa hè sẽ sửa lại nhà, làm tường và lắp kính để ngăn âm thanh lạ. Tôi băn khoăn liệu cách âm có nổi không khi mà những âm thanh bên nhà kia quá to, hay là lại chuyển nhà đi nơi khác.

Chưa có câu trả lời nào